Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 12

 Chương 20: Thứ nặng nhất trên đời là ký ức.

 Căn phòng nhỏ của cậu con trai 5 tuổi gợi nhớ trong ký ức người đàn ông những mảng màu sáng tối khác nhau. Còn nhớ khi mới chuyển về đây Bem chưa đầy hai tuổi và Tuấn Kiên đã quá khó khăn ột bắt đầu mới với cuộc sống của một người làm cha. Ba năm, quãng thời gian đằng đẵng ấy hai ba con anh đã gắng đi qua, Tuấn Kiên đã luôn cố để có thể mang lại cho con tất cả - đầy đủ - vẹn tròn nhưng thực tế anh còn nợ thằng bé quá nhiều yêu thương. Bản thân anh không thể cùng lúc đóng vai cha mà cũng là vai mẹ. Mỗi lần nghĩ về sự thiệt thòi quá lớn của con lại khiến anh mệt nhoài bởi ở tuổi của Bem, anh luôn có ba mẹ và anh trai còn thằng bé cả tuổi ấu thơ chỉ có anh và chuỗi ngày dài đơn độc. Nhiều lần thằng bé gặng hỏi anh về ba mẹ đã mất nhưng anh đều làm ngơ bởi reo vào đầu con trẻ ngây thơ những nỗi đau không phải là điều sáng suốt. Sự im lặng khó hiểu của ba khiến Bem tròn mắt, thằng bé khẽ véo von:

 " Ba sao lạ vậy? Ba không khỏe ạ?"

 Bước đến cạnh con, Tuấn Kiên lắc đầu cười đáp lời:

 " Không. Ba đang cảm nhận Bem của ba thay đổi từng ngày."

 " Hôm nay cô Trang đã hỏi cả lớp: " con mong chờ điều gì ở ba mình?" Ba biết con thưa với cô sao không?"

 Áp bàn tay vào má con, anh chờ đợi thằng bé nói tiếp.

 " Con chỉ mong ba sẽ dạy con trở thành một người thành công_giống ba vậy!"

 " Oh! Vậy trong mắt bạn Phan thì ba là một người đàn ông thành công sao?"

 Tỏ vẻ suy tư vài giây, thằng bé híp mắt lại và gật đầu đầy kiên quyết:

 "Vâng. Ba là No1, ba giỏi nhất! " Xoa đầu con, anh khẽ cười rồi nói cùng con những điều mà anh không chắc thằng bé đã đủ tuổi hiểu tới: " Then chốt của thành công là thông minh và giữ chữ tín. Chỉ cần làm được điều đó thì con sẽ thành công. Điều đó có nghĩa là giả sử con có trót hứa hẹn điều gì thì dù chuyện gì xảy ra con cũng phải thực hiện. Đó là chữ tín."

 " Vậy thông minh là gì hả ba?"

 Khóe môi Tuấn Kiên khẽ cong lên cười mỉm, anh nhướn mày nhắc với con trai:

 " Thông minh là là đừng có hứa hẹn những điều như vậy!"

 Nghệt mặt, Bem nhìn ba phụng phịu:

 " Tại sao ba không dạy con những điều này từ sớm? Con đã trót....hứa nhiều nhiều rồi!"

 " Oh. Con đã hứa những gì, cùng ai? Kể cho ba nghe nào..."

 " Mẹ! Ba có phải là siêu nhân không mẹ?"

 Bảo Trân khẽ cười, cô lùa tay theo làn tóc vừa sấy khô đưa về trước ngực rồi nhìn con âu yếm:

 " Không con yêu ạ. Nhưng ba của con là một người cha vĩ đại."

 Ngồi vào lòng mẹ một cách hết sức tự nhiên, Su vòng tay ôm lấy mẹ rồi nói:

 " Cô giáo hỏi con mong muốn điều gì từ ba. Con chỉ muốn ba là siêu nhân....hoặc là ông già Noel cũng được."

 Tiếng động cơ ô tô dịch chuyển mỗi ngày một gần về phía gara khiến Su dỏng tai lắng nghe, cô bé khẽ a lên rồi thoát khỏi vòng tay mẹ chạy xuống dưới nhà gọi vang:

 " Ba. Ba đã về...!"

 Mở cửa xe bước xuống, Vĩnh Khang ôm con vào lòng, vừa đi anh vừa âu yếm hỏi:

 " Công chúa của ba có chuyện gì mà vui vậy?"

 Lẽ ra cô bé phải tìm cách để diễn đạt những điều muốn nói nhưng thay vì vậy lại chỉ biết ôm chặt lấy ba rồi toét miệng cười và ánh mắt sáng long lanh hướng về phía mẹ đang ngồi. Bảo Trân cảm thấy lòng mình dậy lên một cảm xúc vô cùng ấm áp, cô đứng dậy dịu dàng lên tiếng:

 " Anh về rồi. Để em đi hâm lại thức ăn cho nóng..."

 Vĩnh Khang khẽ gật đầu, anh không trở lên phòng thay đồ ngay mà ôm con ngồi xuống sofa còn Su nép mình vào lòng ba líu lo:

 " Ba. Ba chính là ông già Noel của con!"

 " Oh. Vậy món quà con mong ước trong giáng sinh là gì nào? " " Tại sao người lớn lại cứ tưởng ông già Noel là có thật?"

 " Sao con nghĩ vậy?"

 "Thì cô Trang rồi mẹ và cả ba đều nói vậy. Nhưng con biết là ông già Noel không có thật đâu. " Bật cười, anh thơm nhẹ vào má con rồi trầm giọng: " Chỉ những bé ngoan mới may mắn gặp được ông già Noel. Vì vậy, nếu con ngoan thì chắc chắn ông già Noel sẽ đến..."

 " Không. Không phải đâu. Đó là người lớn mặc quần áo ông già Noel ba ạ. Vì người lớn thích tặng quà nên tự nghĩ ra ông già Noel đó chứ...Con đã thưa cô rằng nếu có ông già Noel thì người đó chính là ba."

 Vĩnh Khang kiệu Su lên vai và cười vang:

 " Trời. Con gái tôi...."

 Tiếng cười giòn tan của hai ba con khiến người làm mẹ như Bảo Trân không khỏi động lòng. Thế giới của con gái cô sẽ ra sao nếu Vĩnh Khang không còn là một phần trong cuộc sống? Bất giác cô nhớ lại lá thư Su đã rất khó khăn mới có thể viết cho ba vào khoảng thời gian anh đi công tác xa nhà:

 "Dear Daddy, I miss you so much.

 Please e home now.

 The end. " Bất kỳ đứa trẻ nào cũng mưu cầu một hạnh phúc có mẹ và có cha, Su không phải là ngoại lệ. Và sự kết hợp của một người đàn ông cùng một người đàn bà dưới định danh Gia Đình, là sự kết hợp dễ tìm thấy nhất trong xã hội này. Nó đông đúc và phổ quát tới mức, người ta tin rằng nó là một chuẩn mực chung. Giả sử không có Vĩnh Khang hẳn bé Su sẽ luôn reo vào đầu cô muôn ngàn câu hỏi: " Ba con là ai? Ba con ở đâu? Ba con ra sao?.." Khi ấy, mỗi câu hỏi của con đều trở thành bi kịch. Một đứa trẻ không nhận được tình thương và hơi ấm từ cha, còn gì bơ vơ và lạc lõng hơn? Thảng hoặc cô nhớ lại gương mặt đáng yêu của đứa trẻ theo chân Tuấn Kiên hồi sáng. Xót xa!

 " Em sao vậy?"

 Bảo Trân khẽ giật mình, câu hỏi của Vĩnh Khang lôi cô ra khỏi muôn vàn suy nghĩ vỡ vụn. Cười hiền, cô dịu dàng lên tiếng:

 " Để con cho em, anh đi thay đồi rồi xuống ăn cơm."

 Anh ẵm con về phía phòng ăn, vừa đi vừa đáp lời cô: " Bỏ đi. Anh muốn ăn trước."

 " Tối mai anh cùng em đi gặp một người được chứ?"

 Kéo ghế rồi đặt Su xuống, Vĩnh Khang ngước lên nhìn Bảo Trân với vẻ khó hiểu. Biết anh ghét nhất những câu chuyện dở chừng, cô vội nói luôn:

 " Sáng nay em đã gặp Tuấn Kiên."

 Điều cô vừa nói mang đến cho anh sự bất ngờ không nhỏ, anh khẽ ồ lên rồi chờ cô nói tiếp. Bảo Trân ngồi về phía đối diện với anh, vừa đơm cơm vừa khẽ nói:

 " Anh không ngờ đúng không? Em cũng ngạc nhiên nhiều lắm. Một mình anh ấy nuôi dạy bé Phan chắc chẳng dễ dàng. Hơn nữa hai bác vẫn ở lại Sing thay vì về bên này sống."

 Đón lấy bát cơm từ tay vợ, Vĩnh Khang tiếp lời cô:

 " Chẳng trách vài lần ghé qua thăm hai bác nhưng anh không thấy thằng nhỏ đâu. Chắc cu cậu giờ lớn lắm rồi. Thực ra thằng bé sống cùng Tuấn Kiên sẽ tốt hơn là sống cùng ông bà nội. Chỉ là cậu ta có vẻ cố chấp khi khư khư ở lại nơi này..."

 " Sâu trong tâm em biết ơn anh ấy nhiều lắm. Nếu em là anh ấy chắc sẽ chẳng thể bình thản ngồi lại hỏi han..."

 Nhún vai, Vĩnh Khang ngăn lại những điều cô định nói tiếp:

 " Em khờ quá. Mọi chuyện đều qua rồi mà em và tai nạn đó không thể đổ lỗi ình Hữu Thiện được. Hãy nghĩ mọi thứ đơn giản thì mọi chuyện khắc sẽ trôi nhẹ nhàng. Những gì chúng ta có thể làm cũng đều đã cố hết sức rồi, em đừng tự dằn vặt mình thêm nữa. So với Dương Tuấn Kiên anh thấy em mới chính là người khổ tâm hơn nhiều."

 " Nhưng ít nhất em và con còn có anh là chỗ dựa còn anh ấy thì không..."

 Vĩnh Khang tỏ rõ sự không vui, anh khàn giọng:

 "Em cảm thấy biết ơn anh? Hay là em đang thương xót và đồng cảm với cậu ta? Không phải em muốn trở thành chỗ dựa cho cậu ấy chứ? Thích nghi là bản năng sinh tồn của mỗi người mà em. Anh không muốn em phiền lòng vì vấn đề này thêm nữa."

 Nhận ra sự bất thường từ chồng mình, Bảo Trân nhíu mày hỏi lại:

 " Em nói gì sai sao? Hay anh có thành kiến với Tuấn Kiên?"

 " Không. Ăn cơm thôi!"

 Suốt bữa ăn anh không nói bất kỳ lời nào thêm nữa còn Bảo Trân mơ hồ nhận ra có điều gì đó Vĩnh Khang cố giấu đi. Phải chi cuộc đời bớt trái ngang thì cô, Vĩnh Khang, Tuấn Kiên có thanh thản hơn nhiều ?



Chương 21: Điều cố giấu đi.

 " Khuya rồi anh định đi đâu?"

 Dừng bước, Vĩnh Khang xoay người về sau ngước lên nhìn Bảo Trân. Giọng anh khàn lại:

 " Sao em chưa ngủ?"

 Nhìn thấu đôi phần hoảng hốt trong mắt anh, cô cười hiền khẽ nói: " Vĩnh Khang. Anh có biết là.....anh rất lạ hay không?"

 Anh im lặng khó hiểu nhìn cô, chưa đầy 1 phút sau anh lạnh lùng đáp lại: " Em ngủ sớm đi. Đêm nay anh không về!"

 Nói rồi anh bước nhanh về phía garad, tiếng xe lăn bánh rời khỏi căn biệt thự nằm giữa khu đô thị Mễ Trì, đánh thức màn đêm vừa chợp mắt. Qua khung kính mờ xa, Bảo Trân vẫn đứng lặng nhìn theo đèn xe khuất hẳn. Chẳng bao lâu căn nhà hoàn toàn yên ắng, chỉ có trái tim của cô đang mách bảo cô rằng: hẳn là có điều gì đó anh - đang cố -giấu đi...

Đêm về khuya như buồn hơn, Hà Nội co lại trong sương lạnh mùa đông rơi xuống. Vĩnh Khang cho xe rời khỏi khu biệt thự cao cấp rồi chạy thẳng về hướng chung cư Thanh Giang sống. Người bảo vệ thấy tiếng xe kít lại có chút giật mình, ngáp ngủ sau đó uể oải đứng lên chờ chủ nhân chiếc Audi bước xuống. Hít một hơi thật sâu, Vĩnh Khang ra khỏi xe nói vài câu rồi dúi vào tay người bảo vệ vài tờ polime còn mới, sau đó anh bước thẳng vào thang máy đã vắng người.

 Tiếng chuông cửa khiến Thanh Giang cựa mình tỉnh giấc, cô mơ màng rời giường và chỉ duy nhất một ý nghĩ người đang chờ cửa không ai khác_Thanh Tịnh. Chỉ cho đến khi đứng trước cô là anh mới khiến toàn bộ nơ-ron thần kinh trong người cô căng lại. Sửng sốt, cô nghẹn lời: " Sao anh lại ở đây?"

 Thay vì trả lời cô anh bước vào trong nhà đảo mắt nhanh về phía gian phòng ngủ rồi tùy tiện ngồi xuống phía sofa gần mình nhất. Thanh Giang vẫn ngây ngốc đứng chôn chân tự hỏi lòng điều xuất hiện tiếp theo là gì? Thảng hoặc cô nghe tiếng anh rất gần:

 "Anh đến đây không với công việc hay mục đích gì, chỉ đơn giản là muốn thấy em thôi. " Quay người rồi bước thật chậm, Thanh Giang run rẩy đáp lời anh: " Anh đã thấy em, bây giờ thì anh có thể đi được rồi."

 Cả người cô được ôm trọn trong chiếc váy ngủ có hình Kitty dễ thương khiến anh chẳng thể nào rời mắt. Hai chân vắt chéo, anh ngả người về sau sofa, khóe môi anh cong lên cười duyên mặc kệ sự run rẩy đang lộ ra trong ánh mắt cô: " Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé...."

 " Em đã nói rằng không thể. Anh nghe vẫn không hiểu sao?"

 " Vậy thì anh sẽ không đi cho đến khi em đồng ý!" Đáp lời anh, giọng cô bất lực:

 " Vĩnh Khang. Sao anh có thể cố chấp như vậy? Anh có từng đợi chờ em không? Em đã từng đi tìm câu hỏi đó, ở thành phố này rồi em nhận ra vì sao anh phải chờ em cũng như em có cần thiết phải chờ anh? Chúng ta sẽ ra sao nếu không đợi chờ nhau? Giả sử nếu chúng ta không gặp lại nhau, sẽ thế nào? "

 " Nhưng anh đã ở đây và mọi thứ vẫn không hề thay đổi."

 Cô đưa tay ra dấu anh dừng lời, hãy để cô nói, cố để cảm xúc không làm vỡ òa, Thanh Giang lạc giọng: " Trước khi anh ở đây, trước khi ta gặp lại em đã tìm ra câu trả lời của riêng mình. Em đã tìm thấy người đàn ông khác_người cho em cảm giác an toàn chứ không như anh, sẵn sàng bỏ em lại không một lời giải thích. Em nhận ra suốt những năm tháng qua em đã đánh mất bản thân, em đã để mất những giây phút đẹp nhất. Em đã rất cố gắng để học cách yêu lại cuộc sống mà em có. Xin đừng tìm em nữa...Xin hãy để tình yêu của chúng ta ở lại nơi nó đã tồn tại suốt thời gian qua!"

 Lùi về phía sau rồi Thanh Giang đóng sập cửa căn phòng ngủ, cô chỉ biết ngồi xuống ôm mặt nức nở khóc còn Vĩnh Khang nhìn theo rồi lần tìm bao thuốc trong túi vest ngoài. Cứ như vậy đêm quặn đau trong sự im lặng của hai cá thể. Một người cố chắp nối những đoạn tình cảm bị đứt bởi thời gian còn một người can tâm mặc kệ cố gắng của đối phương mang đến.

3h sáng!

 Bảo Trân đi chân trần xuống dưới nhà tự rót ình một ly rượu trắng, chút men cay khiến cô thấy người ấm dần, trong đầu cô vẫn không sao gạt bỏ thái độ lạ lẫm của Vĩnh Khang ban chiều và Vĩnh Khang lúc rời nhà đi trước đây không lâu. Đặt lại ly rượu vơi nửa, Bảo Trân quyết định bước về phía phòng anh_căn phòng cô rất ít khi lui tới.

 Bật công tắc điện rồi cô dựa người vào tường, ánh mắt đảo quanh từng góc cạnh trong thế giới của anh, mọi thứ đều giống như căn phòng bên kia bức tường mà cô là chủ sở hữu. Dường như ở đây sẽ không thể tìm ra điều khác lạ gì vì xét cho cùng trong căn nhà này mọi thứ đều do bàn tay cô sắp đặt. Thời khắc cô định bước ra cũng là lúc ánh mắt cô chạm tới chiếc lap trên bàn làm việc. Lấy lại sự nhạy bén một thời của người từng làm báo, cô bước tới gần với hy vọng tìm ra thế giới thật sự của anh. Lịch sử đăng nhập đưa cô tới một thư mục tải về cách đây không lâu, chính xác thì trước khi Vĩnh Khang rời nhà khoảng chừng một tiếng. Những bức ảnh load rất nhanh, mất vài giây hiện lên sáng rõ khiến ngón tay di chuột của cô dừng hẳn. Ảnh được chụp ở cự li gần, góc độ tốt, những gương mặt trong ảnh với cô đều không hề lạ lẫm gì, ngay cả Thanh Tịnh cũng xuất hiện. Bảo Trân next nhanh qua từng tấm ảnh rồi mở file word đính kèm, mọi chuyện đã rõ ràng. Thẫn thờ, cô xóa lịch sử đăng nhập sau đó tắt lap. Những gì cần biết với cô nhiêu đó là đủ rồi!

 Trời vẫn nhem nhuốc một màu xám xịt nhưng tiếng rao của người bán xôi xéo dưới nhà cùng tiếng bước chân người đi thể dục đánh thức giấc ngủ vừa mới tới của Thanh Giang. Mắt cay xè, cô không nhớ mình thiếp đi lúc nào không biết. Cẩn thận mở cánh cửa phòng ngủ thật nhẹ nhàng, người đàn ông nằm quay lưng lại phía cô hẳn còn đang ngủ. Chiếc áo sơ mi đã bị nhàu lại, đầu lọc thuốc vương vãi, bộ dạng thảm hại của anh khiến cô không khỏi xót xa, nó gợi ra trong cô biết bao điều đã từng quen thuộc. Thanh Giang quay người cầm theo tấm chăn mỏng rồi mới trở ra, cẩn thận cô kéo chăn đắp cho anh. Những ngón tay đưa ra rồi dừng lại, muốn chạm vào mu bàn tay nổi đầy gân guốc của ai kia nhưng lại sợ chỉ cái chạm khẽ cũng làm thức dậy những yêu thương đang cố vùi sâu. Gần nhau đấy mà chẳng thế ôm lấy dù trong mơ đã mong mỏi điều đó đến vạn lần...

 Kỳ thực Vĩnh Khang không ngủ, anh chỉ muốn nhắm nghiền mắt lại chờ ngày mới sang. Quay người, anh mở mắt nhìn người đang ở gần mình trong gang tấc. Thanh Giang giật mình hoảng hốt, cô lúng túng vội đứng dậy mong chạy thoát sự khó xử khi đối mặt cùng anh. Vĩnh Khang ngay lập tức nhổm người dậy kéo tay Thanh Giang ngã vào lòng mình, vòng tay khóa chặt cô rồi anh dùng nụ hôn mong nhấn chìm cô trong anh mãi mãi. Cố cựa mình chống cự lại sự trói buộc của anh nhưng bởi còn thương yêu nên trái tim vốn đã trở thành tên phản bội. Bàn tay cô thay vì đánh liên hồi vào ngực trái của anh thì chẳng bao lâu đành buông xuôi bất lực. Cả người cô mềm nhũn trong vòng ôm của anh ấm áp, nụ hôn ngọt ngào sau bao lâu xa cách khiến cả hai đều không muốn dừng. Nới lỏng vòng ôm, Vĩnh Khang đan chặt những ngón tay mình vào tay Thanh Giang rồi đưa bàn tay cô chạm vào gương mặt anh. Anh cẩn thận hôn nhẹ lên từng ngón tay cô, mắt, môi, gò má và sau cùng gục xuống làn tóc rối. Tiếng điện thoại réo rắt phát ra nơi phòng ngủ. Thanh Giang vẫn nép mình trong ngực anh, chỉ có ánh mắt nhìn về phía khung cửa trống. Còn Vĩnh Khang im lặng, hít thật sâu mùi hương trên tóc cô rồi anh lại lưu luyến môi hôn không rời. Giọng anh ghé sát tai cô khàn lại:

 " Bởi anh đã rất nhớ em nên đừng rời xa anh, xin em đấy...!"

 Thay vì đáp lời anh cô quàng tay về gáy anh rồi dịu dàng cắn nhẹ vào môi anh và bật cười, trong nụ cười ấy có giọt nước mắt khẽ rơi. Nếu anh biết cô đã chờ anh khổ sở ra sao thì anh sẽ hiểu cô cũng đã nhớ anh nhiều đến mức nào. Cả không gian như ngưng lại chỉ có họ là duy nhất tồn tại, tiếng chuông điện thoại vẫn ngân lên rồi sau đó dừng hẳn. Thanh Giang đâu còn có thể bận tâm đến việc ở đâu đó có một người đang mong mỏi cô khôn nguôi...
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .